Thân chào các Bê (*),
Tối nay, đang soạn bài viết cho dịp lễ cuối tháng Năm thì lại có được cái duyên để biết đến một người nhạc sỹ sáng tác mà lại là sáng tác cho Tây Ban Cầm (Spanish Guitar). Một nhạc khí mà Đệ thích nhất trong mọi nhạc khí. Bây giờ thì Bê đã biết rồi đó: con nhà bình dân thì chỉ thích guitar. Thời các anh, các chị mình thì chuộng dương cầm nhưng thằng em út thì bình dân với Tây Ban Cầm thôi...
Dạ, dạ Đệ xin vào đề...
Thật ra thì duyên biết đến người nghệ sỹ này là một cái duyên mà Đệ cố hết sức tránh: chuyện buồn lòng! Ôi, đời thì lắm đau thương! Chuyện buồn lòng, chuyện bất như ý thì quá nhiều rồi nên tránh nghĩ và tránh đề cập tới chuyện buồn không phải là ý kiến hay, hay sao?
Paris. Thứ Sáu, Ngày 13, Tháng 11, Năm 2015 (Phụ chú B).
Thế giới để tang cùng người dân Paris. Phong trào đổi nền avatar trên Facebook thành ba màu cờ Pháp Quốc và biết bao chia sẻ trên chính trường, báo chí, và mạng xã hội. Từ sau Đệ Nhị Thế Chiến tới bây giờ, tổn thất này là lớn nhất với nhiều người vô tội nhất đối với Pháp Quốc.
Per-Olov Kindgren mất ngủ đêm đó với nỗi bàng hoàng, buồn phiền. Ông trở dậy lúc ba giờ sáng (11/14/2015) và với lòng phiền muộn đó, Kindgren sáng tác bản Tăng Gô Buồn (nguyên tác Tango Triste (Vimeo). Bê có thể xem ở bên Vimeo hay xem ở Youtube. Trong lời bạt cho video (phụ chú C) ông viết câu kết: "I hope I can communicate my sadness with this music." (Tôi hy vọng là bạn cảm nhận nỗi buồn của tôi qua bài nhạc này).
Per-Olov ơi! Ước vọng chung sống trong hòa binh, tình yêu, hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau của bạn đâu phải là ảo tưởng. Khủng bố muốn chứng minh ước vọng của bạn là ảo tưởng (cho tới khi họ chiến thắng). Nhưng ước vọng của bạn đã và đang có đấy thôi! Hòa bình, tình yêu, hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau vẫn là có trong đa số chúng ta. Thôi thì đành phải chấp nhận là bao giờ cũng có người xấu, sự việc xấu trong đời sống và vững niềm tin là họ là thiểu thiểu số và ta vững niềm tin yêu đời, yêu người (dĩ nhiên là cảnh giác và không lạc quan tếu).
Chúc các Bê một cuối tuần vui vẻ bên gia đình và người thân.
Thân,
Chú thích:
(*) Bê là Bê 60: Từ chữ tắt B60 (Beyond 60 years young) để chỉ các bác trên 60 tuổi trẻ. Bê ơi! Let live our lives like there is no tomorrow!
Phụ chú:
B. Attentats du 13 novembre 2015 en France,
November 2015 Paris attacks,
Các vụ tấn công Paris tháng 11 năm 2015
C. Lời bạt của Tango Triste:
After I heard of the terror attacks in Paris on the 13th. Nov. 2015 I went to bed but couldn't sleep. I got up at 3am and composed this and during the next day, I made the last touches and later the same evening, I recorded it.
It is sad that we cannot live in peace, love, understanding and respect regardless of religious and political views. We all are human beings. And we only have this one planet to share! Why not do it in the best way? With respect and love. I don't get it!!
Paris is "the city of cities" and I have spent many happy and wonderful days there with the woman I loved and it is heartbreaking to think of the innocent people that was out that evening enjoying the city and now are gone or wounded.
- "We must mourn all victims. But until we look honestly at the violence we export, nothing will ever change".
BEN NORTON
I hope I can communicate my sadness with this music.
--- Lời dịch từ Google Translator --- (Lời dịch của máy tính thì vẫn còn ngây ngô nhiều chỗ...)
Sau khi tôi nghe nói về các cuộc tấn công khủng bố tại Paris vào ngày 13. Tháng 11 năm 2015 tôi đi ngủ nhưng không thể ngủ được. Tôi thức dậy lúc 3:00 và sáng tác này và trong ngày hôm sau, tôi đã chạm trước và sau buổi tối cùng ngày, tôi ghi lại nó.
Thật đáng buồn là chúng ta không thể sống trong hòa bình, tình yêu, sự hiểu biết và tôn trọng bất kể quan điểm tôn giáo và chính trị. Chúng ta đều là con người. Và chúng ta chỉ có một hành tinh này để chia sẻ! Tại sao không làm điều đó một cách tốt nhất? Với sự tôn trọng và tình yêu. Tôi không nhận được nó !! << Đúng ra thì nên dịch "I don't get it!" là "Thật (tôi) không hiểu nổi!"
Paris là "thành phố của các thành phố" và tôi đã dành nhiều ngày hạnh phúc và tuyệt vời với những người phụ nữ tôi yêu và nó là đau lòng khi nghĩ đến những người dân vô tội mà đã ra tối hôm đó thưởng thức thành phố và bây giờ đã biến mất hoặc bị thương.
- "Chúng tôi phải để tang các nạn nhân Nhưng cho đến khi chúng ta nhìn một cách trung thực tại bạo lực chúng tôi xuất khẩu, sẽ không có gì bao giờ thay đổi.".
BEN NORTON
Tôi hy vọng tôi có thể giao tiếp nỗi buồn của tôi với âm nhạc này.
1 nhận xét:
(Post dùm Khánh Thăng)
Cũng khá lâu tôi mới được nghe lại một bài nhạc buồn viết trên nền của tông Majeur, mà chủ âm lại là Rê Trưởng nữa . Để thật nhớ đến Tristesse của Chopin, cũng Rê Trường phải không?
Cái buồn viết bằng tông Rê Trưởng, nói riêng, nghe nó thấm-thía làm sao. Buồn, nhưng không thê-lương-đoản-hậu, mà nó cứ âm-ỉ-ngấm-ngầm-gặm-nhấm-ray-rứt thôi. Nghe để thấy hình như bài nhạc không có CODA thì phải, dù ông ta đã cố kết thúc bằng nốt Fa# thật trầm như một lời nhắn-nhủ thật nhẹ-nhàng cho những thân-nhân của những nạn-nhân ngày 13/11 bi-thảm đó.Người chết thì không biết gì. Chỉ tội cho những người con sống, cả thân-nhân lẫn tha-nhân!
Khánh Thăng.
Đăng nhận xét