Thứ Năm, 10 tháng 11, 2016

Bê (Ơi), Đừng Sợ!

Thân chào các Bê (*),
Tối qua, ngày 8 tháng Mười Một, khi người Mỹ còn đang nô nức đi bầu Tổng Thống Liên Bang, Đệ từ phòng tập thể dục bước ra cửa ra về. Nhìn lên bầu trời và thấy đúng nửa vầng trăng sáng! Trăng tối qua, lạ với đường sáng tối thẳng đứng tạo nên nửa vầng trăng sáng nhưng cũng nhắc nhở người nhìn là bên cạnh mặt sáng là cái mặt tối của Trăng. Từ 8 giờ tối cho đến 3 giờ sáng, công dân Hoa Kỳ dán mắt vào màn ảnh truyền hình để được chứng kiến sự kết thúc của mùa tranh cử mà sử gia cho là “sắt máu”, là xấu xí nhất trong lịch sử chính trị Hoa Kỳ. Một kết thúc mà giới phân tích cũng như chuyên gia bị bất ngờ trong giờ cuối. Trước ngày kiểm phiếu thì đa số dân chúng và chuyên gia đều tin là Clinton sẽ thắng. Cả trong phe Cộng Hoà thì Trump cũng khó kiếm được người công khai ủng hộ mình.

Dạ, dạ Đệ xin vào đề...
Trong bài Mùa Chiêm Nghiệm, Hướng Nội và Sám Hối, Đệ muốn nói đến việc nhìn xã hội Mỹ mà chiêm nghiệm về chính bản thân mình. Chiêm nghiệm mà nhìn vào trong chính mình mà sám hối. Tại sao Donald J Trump thắng cử? Câu trả lời đơn giản là vì Trump đã thắng Clinton ở những tiểu bang mà tổng số đại cử tri lớn hơn 270. Đơn giản hơn thì nói là quá nhiều cử tri sẵn sàng bỏ qua những tội lỗi của Trump và mong đợi sự thay đổi (change) mà đảng Dân Chủ và Tổng Thống Obama đã hứa với họ tám năm nay (và không thấy kết quả); nên họ chuyển qua cậy trông vào Trump (sẽ "Drain the swamp!" cải tổ cả hệ thống công quyền ở Washington D.C.).
Không thể chối cãi là nước Mỹ có hai lãnh tụ với những lỗi lầm “tầy đình” mà hai đảng đưa ra tranh cử. Đừng quên là người công dân chấp nhận hiện trạng chính trị của nước Mỹ thì tất cả mọi người công dân đều có trách nhiệm trong sự tồi tệ này và người công dân Hoa Kỳ sẽ phải chấp nhận thực trạng này, trong bốn năm tới. Tối ngày 09 (một ngày sau bầu cử) và sáng nay, biểu tình xảy ra tại hơn 25 thành phố lớn trên nước Mỹ. Hôm nay, đã có nhiều trường trung học báo cáo những sự kiện kỳ thị mà các học sinh vô ý thức đã gây ra.

 

Nước Mỹ của Tôi Thế Đấy! (1)

Sám hối ở đây có thể tả như một “Tổ quốc Ăn Năn”. Nếu nhìn như một tổng thể thì những “tội lỗi” của Clinton, của Trump chính là tội lỗi, là sai lầm của chính mỗi người công dân. Cứ nhìn họ và hướng nội nhìn lại chính mình. Chúng ta có muốn tranh lợi có muốn thắng người (bằng mọi giá) hay không. Hiển nhiên câu trả lời là CÓ và Clinton và Trump cũng chỉ là đại diện cho mỗi chúng ta. Xin đừng cho rằng Bê thì không vậy. Nếu chúng ta không vậy thì tại sao bốn người tranh chức Tổng Thống mà chỉ Trump và Clinton được đa số phiếu. Hệ thống lưỡng đảng (Dân chủ và Cộng hòa) cho chúng ta sự cân bằng (check and balance); nhưng cũng chính hai đảng này lôi chúng ta vào một trong hai cực mà đa số chúng ta xem như là đương nhiên, mà tình nguyện tham dự vào. Nhìn vào chính mình không phải để sợ hãi, để trở thành yếm thế mà là để có cơ hội mà tiến bộ, mà chỉnh sửa.

Nước Mỹ của tôi thế đấy! Hiện tình là phân cực, là đấu tranh quyết liệt. Trong cuộc đấu tranh này, bên thắng thì hả hê và bên thua thì uất ức.

Nước Mỹ của tôi thế đấy! Nhưng hiện tình cũng là lời kêu gọi của cả hai đảng: chúng ta phải hàn gắn vết (trọng) thương này. Lãnh tụ bên Dân chủ như Tổng thống Obama và Ứng cử viên Dân chủ Clinton đều nói là chúng ta phải giúp Tổng Thống thắng cử (President Elect) thành công trong bốn năm tới. “Sự thành công của Trump, chính là, sự thành công của nước Mỹ”. Và ngay cả con người tuyên bố vung vít như Trump cũng đã kêu gọi sự đoàn kết (xem diễn văn nhận thua và chiến thắng của Clinton và Trump, phụ chú B và C).

Nước Mỹ của tôi thế đấy! Thắng không kiêu; Bại không nản! (3) Bốn năm tới là thời gian dài nhưng cũng có lẽ là chỉ đủ dài để đảng Dân chủ tìm ra nguyên nhân đích thực tại sao mình thua. Bốn năm tới lại là rất ngắn cho Trump để thực hiện những điều ông hứa nếu đảng Cộng hòa không có sự hợp tác của bên thiểu số; mặc dầu Cộng hòa có cả Tổng Thống, Thượng viện lẫn Hạ viện.

Nước Mỹ của tôi thế đấy! Bê Ơi, Đừng Sợ! (2) Ở đất nước tự do này, chúng ta có "Rights to Grievance" (Quyền được biểu lộ sự bất mãn). Hãy nhớ, xử dụng quyền này và đừng đi đến bạo động cũng như phải tôn trọng người khác chính kiến.

Bê nhìn Trăng thấy nửa vầng trăng sáng nhưng có thấy nửa vầng trăng tối, hay không? Trăng là nguyên thể chứ có là hai nửa đâu!

Chúc các Bê một cuối tuần vui vẻ bên gia đình và người thân.
Thân,

Chú thích:
(*) Bê là Bê 60: Từ chữ tắt B60 (Beyond 60 years young) để chỉ các bác trên 60 tuổi trẻ. Nếu Bê ở Mỹ lâu rồi thì cũng biết là chúng ta đã từng có Tổng Thống rất tệ; nhưng nước Mỹ vẫn là đất nước đáng sống nhất, theo ngu kiến của Đệ.

(1) Tiểu đề này là nhái tên một cuốn truyện Thép Đã Tôi Thế Đấy!
(2) Tựa đề lần này Bê, đừng sợ! là nhái một tựa phim Việt Nam Bi, đừng sợ! Mặc dầu chuyện phim chẳng có liên quan gì với đề tài này. 
(3) Nhà văn James Michener có nói: “I like challenges. I don’t mind defeat. I don’t gloat over victories.” Trích từ cuốn Success Trap-Rethink Your Ambitions to Achieve Greater Personal and Professional Fulfillment của Dr. Stan J. Katz và Aimee E. Liu.

Phụ chú:
A. Blogs Đã Viết--Theo Đề Tài
B. Hillary Clinton, in defeat, may finally win the country’s affection
C. Donald Trump’s very happy victory speech, annotated

Không có nhận xét nào: