Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Một cách nghe "Unbreak My Heart"

Thân chào các Bê*,

Bài này nói về bài hát "Unbreak My Heart" với giọng ca của Toni Braxton. Bài này hoàn toàn khác với bài blog trước Một cách nghe "Unchain My Heart"

Dạ dạ Đệ xin vào đề ngay...

Nghe một bài hát về tình yêu thì thật là chả có gì đáng nói. Nhưng bài này, kể cũng đặc biệt mà Đệ xin đề nghị một cách nghe. Bê đọc và thử làm xem có... hiệu quả gì không.

1. Trước hết là phải thu xếp thì giờ đủ để đi...tắm.
2. Mang cái smartphone/tablet/mp3 player, gì cũng được (xem cách dùng với tablet và máy mp3 trong bài trước (Một cách nghe "Unchain My Heart"), vào trong nhà tắm. Nhớ là đừng để máy gần bồn tắm quá; lỡ có rớt vào bồn tắm thì đừng đổ thừa cho Đệ nghe. Nếu máy có thể chuyển ra loa lớn hơn thì mang cả cái loa vào nhà tắm.
3. Xã nước ấm vào bồn tắm như thường hay tắm nhưng lần này... lãng mạng hơn chút xíu: cho bubble bath soap mà Bê thích nhiều hơn thường lệ một chút và nều được thì tắt bớt đèn trong nhà tắm sau khi đốt đèn cầy thơm lên (aroma candle). Nhớ đừng để cháy mấy cái màn trong phòng tắm, nghe! Đang tắm mà phải tông cửa chạy ra vì cháy nhà thì phiền lắm!
4. Vào bồn tắm ngâm mình trong bọt xà bong, nghe Unbreak My Heart với giọng ca Toni Braxton trong ánh đèn cầy, tận hưởng mùi thơm từ xà bong và đèn cầy thì... phải nói là ai không làm việc này trong đời thì đúng là... dại!

Bê sẽ nói: "Thôi đi ông! Trên 60 tuổi rồi mà ông xúi tôi nghe và hát nhạc yêu yêu đương đương thì coi sao được!" Dạ không! Ai bảo đây chỉ là nhạc tình trai gái; mà Đệ có nói là Bê phải... rống lên như bài blog trước đâu. Chỉ nằm trong bồn tắm nghe thôi. Nghe thôi, và suy nghiệm về thông điệp của bài hát này.
Thông điệp của bài này là người hát khẩn cầu người nghe hãy ngưng làm trái tim của họ tan vỡ và nếu đã làm tim họ tan vỡ thì giờ đây "unbreak" nó đi! Người hát đã "feel hurt", "feel the pain", "cry so many nights". Người hát đã khóc rất nhiều rồi! Hãy "uncry", "unbreak", "undo" những thương tổn mà người nghe đã làm! Hãy "bring back the smile" đi, van xin người nghe, đó!
Khác với bài Unchain My Heart là trong bài này Joe Cocker hát dùm cho Bê, Joe Cocker chuyển tải thông điệp của Bê cho người nghe nên Bê mới hát theo được. Bài này Toni Braxton, đại diện cho những người mà Bê đã làm khổ, hát cho Bê nghe. Nên chi, khi nghe bài này trong bồn tắm ĐỪNG có hát theo!!! Nghe thôi!!!

Nghe để sau này đừng gây khổ đau cho người nữa! Người đây có thể là cha/mẹ/vợ/chồng/con/cháu/bạn của Bê đó. Thì dụ như cậu con của Bê muốn thành ca sĩ mà Bê cứ bắt nó học Y thì Braxton hát dùm cho nó để Bê nghe, đó. Nghe đi!

Chú thích:
(*) Bê là Bê 60: Từ chữ tắt B60 (Beyond 60 years young) để chỉ các bác trên 60 tuổi trẻ. Các Bê sống đã nhiều thì chắc chắn làm khổ chồng/vợ/con/cháu/bạn cũng không ít!

Phụ chú:
https://www.youtube.com/watch?v=ZOj1urHtu4Y (lyrics, có lời trên màn ảnh)
https://www.youtube.com/watch?v=pU2LzuVrqLQ (David Foster đàn đệm piano; hơn 10 triệu lượt xem)

Blogs Đã Viết--Theo Đề Tài

Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014

Một cách nghe "Unchain My Heart"

Thân chào các Bê*,
Bài này như lời từ biệt với Joe Cocker. Một nghệ nhân mà thú thực là tôi cũng không biết đến ông nhiều. Ông Rest In Peace vào ngày 22-12-2014 (năm ngày trước đây).  Xin xem phụ chú 3 thông điệp của Joe Cocker.

[Bổ túc 12/30/2014]: Mời Bê đọc thêm bài Một cách nghe "Unbreak My Heart" cho đủ cặp.

Dạ dạ Đệ xin vào đề...
Thường thì các Bê biết bản "Unchain My Heart" qua tiếng hát của Ray Charles nhưng nghe lại bài này thì Đệ lại thích phiên bản của Joe Cocker hơn.
Cập Nhật đường dẫn: phiên bản của Joe Cocker

Cái cách mà Đệ đề nghị để nghe bài này (hay bài nhạc Rock nào mà Bê "mê" nhất cũng được), Bê nên lựa lúc nào có khoảng 8 hay 10 phút rảnh thì:
   1. Rảnh là chồng con (hoặc vợ con) không có đó
   2. Chạy vô nhà để xe (garage) và vào xe đóng cửa xe lại. Nhớ là nếu để xe nổ máy thì phải MỞ CỬA GARAGE, nghe. Chết vì ngạt carbon monoxide thì thật không nên!!! Nhớ là một mình (alone) đó.
   3. Bước thứ ba này có hai tiểu cách. Nếu Bê có cái Smart Phone có thể chạy youtube được và nếu phone của Bê có thể chuyển âm thanh qua hệ thống âm thanh của xe hơi thì cứ việc cho chạy cái youtube này (xem chú thích 2 nếu xe không có bluetooth). Nhớ là vì Bê một mình trong xe thì đừng có mắc cở gì mà không vặn âm thanh thật lớn (miễn là đừng là điếc tai mình hay làm phiền hàng xóm). Hệ thống âm thanh của xe hơi thời buổi này rất tốt cho sứ mạng đột phá này của Bê. Cách thứ hai thì dùng tablet (nếu không có wifi thì phải tải cái mp4 của cái video về máy trước khi thi hành sứ mạng) hoặc một cái máy mp3 cũng được nhưng phải tải cái mp3 về máy trước (xem phụ chú để biết cách đổi music video qua mp3).

Nếu sau khi nghe thật đã rồi (Ai có thể cấm Bê "replay" một chục lần trước khi tắt máy), vào nhà mà chồng/vợ/con/cháu có hỏi: "What was going on in the garage?" thì Bê chỉ cần nhún vai nói: "Nothing!".

Chú thích:
1. Nếu trong bước ba mà Bê lại vừa nghe vừa... hét theo thì thật là... khoái tỉ!!! Vào đây và in bài hát trước khi thi hành sứ mạng.
2. Nếu xe không có bluetooth để chuyển âm thanh từ phone qua hệ thống âm thanh của xe thì Bê ơi..."đừng tuyệt vọng, Bê ơi, đừng tuyệt vọng!" Nếu xe có lỗ cắm "AUX" thì mua sợi dây "3.5mm Male To Male Stereo Audio Cable". Mua đâu cũng có và chừng 10 USD. Nếu xe không có "AUX" thì sao Bê không đổi xe đi, chờ tới khi nào đây?
(*) Bê là Bê 60: Từ chữ tắt B60 (Beyond 60 years young) để chỉ các bác trên 60 tuổi trẻ. Bê 60 thì chắc là có nghe qua đại hội nhạc tại Woodstock.


Phụ chú:
1. Joe, RIP.
2. Cách chuyển youtube video qua mp3 (chỉ có âm thanh để chạy trên máy mp3). Tôi xài nhu liệu của Freemake và thấy cũng an toàn và miễn phí.
3. N 'oubliez Jamais!
     N’oubliez jamais
     I heard my father say
     Every generation has it’s way
    A need to disobey....

Người phụ nữ trong video clip trông giống Catherine Deneuve, không biết có phải không?
4. Blogs Đã Viết--Theo Đề Tài

Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

Chừng nào ta ra được biển lớn?

Thân chào các Bê*,
Đây chỉ là tản mạn của một ông... chưa già mà đã lẩm cẩm. Bê không thích đọc thì xin... phượt đi chỗ khác chứ đừng bực bội với Đệ, nghen! Bài này không nhằm mục đích ám sát cá nhân (character assassination) ai cả nên tên tuổi đã được viết tắt nhưng chuyện là thật, nhân vật..., đáng tiếc thay, cũng là thật.
Dạ dạ, Đệ xin vào đề....
Gia đỉnh Đệ rất thích một sô truyền hình thực tế (Television reality show), AO, đề tài chính là các ông bố đi chơi với con. Sô rất hay nên Hàn quốc bán bản quyền cho Tàu, Việt Nam và Nga (show mới có từ 2013 mà đã rất được yêu chuông ở nhiều nước.) Thích là vì khi ông bố đi du lịch với con mà không có vợ/mẹ đi theo thì bao chuyện bất ngờ và buồn cười sẽ xảy ra. Mọi người coi gần đủ 2 năm (97 tập rồi) và rất thích vì ba điểm chính:
   1) Các Bố sau một thời gian thì "nhìn" ra vấn đề và thay đổi tình cảm và cách hành xử với con và với vợ,
   2) Chương trình nói đến văn hóa, ẩm thực và thắng cảnh của Hàn Quốc,
   3) Coi thì mới thấy là giáo dục ở xứ sở này có lẽ là một yếu tố lớn của "phép lạ kinh tế Hàn Quốc".
Coi hay quá mà truyền hình Hàn quốc không sản xuất kịp theo đòi hỏi của người coi (một tập một tuần) nên khi nghe VN bắt đầu phiên bản Việt, mình cũng rất mong đợi. Thực tế là phiên bản Việt quá tệ ! Tệ... đều trên mọi lãnh vực so với phiên bản gốc! Từ sản xuất, đến đạo diễn, đến kịch bản ! Từ các Bố, đến các Con ! Thật là thất vọng nhưng vì ghiền quá nên cũng ráng nuốt !!! Cho đến tập 6...
Chuyện là, trong một sô thì thường các Bố nhận được nhiệm vụ (mission) nào đó để thi hành. Các Con cũng có nhiệm vụ riêng. Tập 6 thì các Bố phải làm việc gì đó để kiếm đủ tiền mua 8 cái vé xe lửa (4 cặp Bố/Con) đi du lịch.  Thì trên tinh thần của cuộc chơi thì làm việc gì đó để kiếm tiền có nghĩa là các Bố phải thật sự làm ra tiền chứ không phải, chẳng hạn, là ra nhà băng rút tiền.
Dad1 thì bệnh nên được miễn; Dad2 là một giám đốc một show truyền hình khác và là nhạc sĩ thành danh nữa; Dad3 là một MC của nhiều shows truyền hình trong nước; Dad4 là một ca sĩ. Kế hoạch là Dad2, Dad3 và Dad4 sẽ đi hát rong để kiếm tiền. Dad4 cầm đàn hát trong khi Dad3 thì cầm phone để quay phim chụp hình và dẫn dụ các fans cho tiền. Công việc này chưa đi tới đâu thì ngài giám đốc Dad2, với tính sáng tạo của ngài, cầm đàn hát một bài của chính ông sáng tác và đã quay video để quyên tiền cho trẻ em khuyết tật trước kia. Hát xong, Dad2 nhấn mạnh với người cho tiền là tiền sẽ để cho trẻ em khuyết tật. Nói trắng ra đây là một màn lừa gạt và lợi dụng danh nghĩa trẻ em khuyết tật để kiếm tiền cho các Bố/Con đi du lịch bằng xe lửa trong một sô truyền hình thực tế.
Chàng ca sĩ trẻ Dad4 giận ứ gan, không nói được một lời, bỏ đi. Dad3 có vẻ cũng thấy Dad2 sai nhưng rõ ràng là chàng cũng muốn số tiền đó để khỏi phải vất vả thêm trong ngày. Theo quan điểm của Dad3 thì Dad2 sai (mượn đầu heo nấu cháo) chứ mình không làm gì sai và chàng chỉ theo kế hoạch "ngâm miệng ăn tiền".

Bàn

1. Nhà sản xuất và đạo diễn thấy mình vớ được của bở vì 5 sô rồi mà cũng chưa có gì hay! Bây giờ các Bố cãi nhau thì... tuyệt diệu để câu "views": không những họ đã cho chiếu màn lừa gạt này lên truyền hình mà cuối sô họ dùng nó như một "cliffhanger" và quảng cáo là người xem hãy đợi đến sô tuần sau để biết cách giai quyết vấn đề của các Bố.
2. Khi ba Bố họp lại với nhau để giản hòa thì Dad2
   a) không nói được một lời xin lỗi
   b) không biểu lộ sự hối lỗi (remorse) qua thái độ
   c) mà lại còn xác nhận là đó là cách làm việc thường ngày của Ngài, nghĩa là "mượn đầu heo nấu cháo". Và hứa là khi về nhà sẽ lấy số tương đương cho từ thiện; bây giờ thì cứ tạm dùng tiền quyên được để mua vé tàu hỏa đã.
   d) Ngài lại sổ vài câu tiếng Mỹ để biểu lộ thái độ là sao ngài thấy Dad4 phiền phức quá. Theo tôi, người Mỹ cũng có người gian tham lừa gạt nhưng đây là một sô với đề tài giáo dục trẻ em. Sao lại phô bầy cái thực tế (reality) quá phũ phàng với khán giả gia đình (family audiences) như vậy. Và những người muốn giúp trẻ em khuyết tật sẽ nghĩ sao về hành động bất chấp thủ đoạn này. Ở nước đã phát triển (biển lớn), thủ đoạn gian manh cũng có nhiều nhưng thường là báo chí phanh phui ra chứ không thấy nhà sản xuất sô nào vạch áo cho người xem lưng thế này.
3. Chuyện sau đó được "giải quyết" bằng cách là Dad3 chạy vào gặp ông trưởng ga để... xin tám cái vé! (Sau khi làm một màn trình diễn là ba Bố có đi bán hàng rong -- nhưng số tiền cũng không đủ). Rốt cuộc là có vé tàu hỏa là nhờ ông trưởng ga tặng chứ không phải là do công sức các Bố! Rồi thì màn trình diễn: mấy Bố nhét tiền kiếm được vô thùng đựng tiền từ thiện.

Kết

Bê sẽ hỏi: "Cái ông này sao dài dòng quá! What's your point?" Dạ, Đệ có cái "point" nào đâu! Đệ chỉ muốn hỏi: "Chừng nào ta ra được biển lớn?"

Chúc Bê một Giáng Sinh tưng bừng vui vẻ và một năm mới... như mơ!

Chú thích:
(*) Bê là Bê 60: Từ chữ tắt B60 (Beyond 60 years young) để chỉ các bác trên 60 tuổi trẻ. Bê 60 hay "bị" con gái bảo: "Kệ người ta, Bố ơi!"
(1) Blogs Đã Viết--Theo Đề Tài

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

Lục Thập Nhi Nhĩ Thuận?

Thân chào các Bê*,
Hôm nay xin lăng nhăng qua một đề tài mà đáng lý ra chẳng có gì để nói. Không biết ông có học qua khóa học nào về Nhân Chủng Học hoặc Xã Hội Học không mà Khổng Phu Tử phán rằng: "Lục Thập Nhi Nhĩ Thuận". Chuyện là như vầy...

Cách đây mấy tháng, hai vợ chồng Đệ đi ăn trưa với một cặp người bạn (lớn tuổi hơn và cả hai ông bà đã nghỉ hưu). Bà vợ là một nhà thơ (có xuất bản thơ và là con nhà nòi vì thân phụ cũng là nhà thơ khi còn sanh tiền). Không nhớ vì cớ gì mà ông chồng đề cập tới câu "Lục Thập Nhi Nhĩ Thuận" của Khổng Tử. Đệ cũng gật gù và tỏ ra mình hiểu biết nên đưa đẩy câu chuyện và nói... y như trong sách (xem phụ chú ở cuối bài): "người ta tới 60 tuổi thì mới đạt đến mức độ hoàn-hảo về mặt tri-hành, kiến-văn, và kinh-nghiệm về cuộc sống... Khi nhìn hay nghe thấy điều gì, người ta không những không cảm thấy chướng-ngại mà còn hiểu thấu ngay mọi lẽ". Ra như vậy nên Khổng ông mới "viết" là Nhĩ Thuận.
Vợ chồng Đệ cũng hơi ngạc nhiên khi (Vợ+Nhà Thơ) nhìn ông chồng cười cười bảo chúng tôi là: "Không phải đâu! Câu này giảng như vậy là sai rồi!" Hừm, hơi bị chạm tự ái, nghen! Hòa tôi mỗi mười năm chỉ sai có vài lần mà từ 2004 đến nay đã sai cũng... vài lần rồi. "Chị... chị nói sai là sai chỗ... chỗ nào", mình mới hỏi. (Vợ+Nhà Thơ) vẫn nhìn ông chồng cười cười bảo: "Lục Thập Nhi Nhĩ Thuận, có nghĩa là ở tuổi 60 người ta chỉ thích nghe những điều thuận tai mình mà thôi! Người ta... ứ có quan tâm về logic, đúng sai, nữa!" Từ đó, ông chồng và hai chúng tôi yên lặng cặm cụi ăn cho xong bữa.

Đó là mấy tháng trước, rồi cách đây vài tuần, ba cặp bạn (6 người; không có hai vợ chồng nói ở trên) đi Las Vegas/Grand Canyon 10 ngày. Bốn tiếng lái xe từ LV đến GC cũng nói đủ thứ chuyện và khi đề tài sắp cạn thì Đệ mới nói đến lời giải thích ngộ nghĩnh đó của nhà thơ. Hai ông bạn phản đối quá khi Đệ nói là lời giải thích của nhà thơ mới là đúng. Sau chuyến đi, về nhà rồi, hai ông gởi hai lá thơ emails (một là cái link trong phần phụ chú) để chứng minh là nhà thơ... nói vớ vẩn và không hiểu Khổng Phu Tử.

Kết

Nghĩ lại và nhìn chung quanh thì thấy nhiều Bê đang "nhĩ thuận" theo kiểu giải thích của nhà thơ. Mà Đệ cũng không có nghĩa vụ gì để lay động họ với ý nghĩ đem họ về với logic. Ông Khổng ơi, ông nói cao xa quá. Người bạn thơ của vợ chồng chúng tôi "nhìn" vấn đề chính xác hơn ông rồi đó!

Chú thích:
(*) Bê là Bê 60: Từ chữ tắt B60 (Beyond 60 years young) để chỉ các bác trên 60 tuổi trẻ. Bê 60 sanh trước 1955 nên chịu ảnh hưởng văn minh Phú Lang Sa hơi... bị nhiều nên coi Khổng Phu Tử như pha.

Phụ chú:
Kinh-Nghiệm Thành-Đạt của Cuộc Đời Đức Khổng-Tử
Blogs Đã Viết--Theo Đề Tài

Alzheimer's -- Hội Chứng Lãng Trí phần III (cuối) -- Hai Câu Trả Lời

Thân chào các Bê*,
Xin đọc lời trần tình ở phần I; phần III này xin được trả lời hai câu hỏi mà mình đặt ra ở cuối phần II.

Dạ, dạ Đệ xin vào đề..
Cuối phần hai, Đệ đặt ra hai câu hỏi cho Bê.

"Câu hỏi đặt ra là nếu phương pháp thử tương đối chính xác và giá cả phải chăng thì Bê có thử không? Và nếu mình có kết quả dương tính (có nghĩa là X năm nữa mình sẽ bị Alzheimer's) thì Bê sẽ làm gì? Hai câu hỏi tương đối là đơn giản nhưng thật khá phức tạp để trả lời một cách ngay thẳng."

Nhưng có Bê cắc cớ sẽ hỏi lại: "Thế ông, thì ông trả lời sao?" Dạ, thì đây...rất ngay thẳng:

1. Nếu Đệ thấy mình có nhiều triệu chứng như phần I và phương pháp thử nghiệm khá chính xác thì chắc chắn là Đệ sẽ chịu thử nghiệm.

2. Nếu biết được mấy năm nữa thì mình mất trí thì mình sẽ gắng vui vẻ sống bình thường nhưng có lẽ sẽ làm việc ít hơn, dành nhiều thì giờ cho vợ con hơn và chuẩn bị đi xem "nơi ở mới". Nói cách khác là, Đệ sẽ bảo vợ con là khi "ấy" đến thì làm ơn đưa mình nhập viện (nơi ở mới mà mình đã chọn). Sau đó thì đừng thăm viếng gì nữa (mình có còn biết gì nữa đâu mà... quan hệ). Đừng có lo cho tui khi tui ở trõng! Cái người ở trõng đâu có phải là chồng là cha của người ở lại đâu! (1)

Tiểu luận (petit essai, short essay):

1. Nếu Bê nói: "Mắc gì mà tôi đang khỏe mạnh mà lại mua lo vào người? Thử với nghiệm! Eo ơi, lỡ kết quả dương tính thì sao? Nếu Bê thuộc phe "Que sera, sera!" thì chắc là Bê không muốn thử rồi. Mà Bê cũng chẳng sai. Câu trả lời cho câu hỏi này còn tùy thuộc nhân sinh quan mỗi người: người muốn biết để còn định liệu; người thì kệ tương lai, tới đâu hay tới đó. Đệ thuộc phe "lãnh đạo là tiên liệu" nên chắc chắn là phải thử nghiệm để còn... tính! Nước đến chân mới nhẩy thì khổ cho Nửa Kia và con cái. Cái hại của "biết trước" là mình có thể là... mất vui. Tệ nữa thì đi vào trầm cảm. Nhưng cái lợi của "biết trước", ngoài việc biết được phần nào định mệnh, mình còn có thì giờ để tính. Tỉ dụ như chu tất về tài chánh, như thiên đô về tiểu bang có nhiều luật và quyền lợi cho người bệnh, như... đi một ngàn chỗ cần phải đến trước khi mất trí.
2. Đệ đọc ở đâu đó (không nhớ đọc ở đâu chưa phải là mất trí, nghe quý vị!) một người tây phương viết là "người mắc bệnh nan y có lợi thế hơn người khỏe mạnh, vì họ biết được khi nào họ chết nên sự chuẩn bị bao giờ cũng chu đáo hơn". Hừm, coi vậy mà không sai, há quý vị? Nói theo một tôn giáo thì là mình "dọn mình chờ chết" và đã sẵn sàng về với Chúa Phật. Đệ, thì không đặt nặng vấn đề "dọn mình" vì chết là "c'est fini!", là "the end" rồi thì còn sá chi là "trình diện" Thượng Đế sạch sẽ, bảnh bao, và ăn năn hối lỗi hay là tội ngập đầu, u mê và gian ác? Nhưng, chuẩn bị đi nhập viện, theo Đệ, là một hành dộng... trên cả dũng cảm; để đừng làm khổ người mình thương yêu. Tuy nhiên nếu BB(**) của Đệ được tiên đoán dương tính thì Đệ sẽ chọn làm người chăm nuôi cho BB. Ngay cả khi Nửa Kia đi tới giai đoạn cuối.  Tại sao? Tại vì Đệ vẫn mãi tin là mình sẽ làm công việc chăm sóc BB tốt hơn là để con gái chăm sóc Mẹ. Vì Đệ sẽ nhìn đó như một thử thách mới cuối đời. Còn nếu vì chăm sóc nàng mà mình... mất trí theo, thì lúc đó con gái muốn làm gì thì cũng có sao đâu! Chăm sóc người bị Alzheimer's không còn là một chuyện mà caregiver phải đơn độc nữa, đặc biệt là ở các nước đã phát triển, Bê nếu biết ai trong hoàn cảnh phải săn sóc thân nhân lãng trí vì tổn hại tại não bộ thì giới thiệu cho họ trang web như của Alz.org về làm sao chăm sóc người bệnh ở những giai đoạn khác nhau. Nếu cần thì dịch dùm cho họ.

Phiếm:

Cuộc đời người có lẽ cũng chỉ là một cuộc đấu (thể thao). Cho dù cuộc đấu này là trận đấu tối hậu (THE ultimate game) thì cũng vẫn là cuộc chơi có tàn cuộc. Cũng như khi chơi, chơi hết sức thì khi sống xin sống hết mình: khi nào còn "kicking and screaming" thì chắc phải là chân đạp, miệng hét cho rõ to, rõ mạnh! Cũng như cuộc chơi sẽ có lúc hết giờ thì khi sống biết được lúc nào hết giờ có phải là quý lắm không? Khi không còn biết mình là ai nữa (lost identity) thì chẳng phải là lúc phải ra khỏi sân, sao? Thật ra Đệ xin tự thú là Đệ cố tình không nêu ra hai bài đọc mà đọc rồi chắc Bê sẽ có ý kiến khác về cách trả lời hai câu hỏi này. Bài thứ nhất của Time.com nói về phương thức thử nghiệm sẽ có trong thời gian không xa (còn bao lâu nữa thì chỉ là phỏng đoán) và xem ra là thử nghiệm máu thì giá cả chắc không cao. Bài thứ hai của MarketWatch.com thì nói về gánh nặng cả vật chất, tài chánh, tinh thần và ngay cả thể xác cho người bệnh và thân nhân nuôi bệnh (caregiver). Gánh nặng này đưa nhiều gia đình đến chỗ tan nát và nợ nần. Còn giờ thì xin đừng nản chí chịu thua nhưng hết giờ rồi thì thắng thua có nghĩa gì đâu!

Kết:

Bê sẽ bảo: "cái ông này sao bi quan, vấy". Dạ, theo các chuyên gia thì mọi người nên bắt đầu bàn về những đề tài này với người thân khi mình bắt đầu tuổi 50, cơ đấy. Bây giờ Bê mới để ý đến đề tài này thì chắc cũng không muộn nhưng chắc chắn là không có sớm đâu! Moi? Bi quan? Không có đâu! Chỉ là thực tế thôi.  Chúc Bê tiếp tục vui vẻ, trẻ trung và mạnh khỏe để còn hưởng "golden age"; nhưng xin đừng lạc quan tếu trong nhận thức mù mờ (ignorance)! God Bless!

Thân,

Chú thích:
(*) Bê là Bê 60: Từ chữ tắt B60 (Beyond 60 years young) để chỉ các bác trên 60 tuổi trẻ. Bê 60 thường thắc mắc không biết bây giờ là mấy giờ trưa mà mình đã ăn sáng chưa? Đệ có lời khuyên: đừng thắc mắc đã ăn đủ bữa chưa; cứ thấy bụng xẹp lép thì kiếm cái gì để ăn thì được. Ai bắt phải ăn đúng ba bữa một ngày? Hai bữa, năm bữa một ngày thì đã sao?
(**) BB là Big Boss, đó! BB lớn hơn cả xếp trong hãng luôn!
(1) Nơi ở mới có thể không hiện hữu trên đời này. A, đây là một đề tài khác mà có thể Đệ sẽ viết năm tới: Death with Dignity (Ra đi với phẩm cách/Ra đi trong danh dự). Ở đây xin bật mí với Bê là Oregon, Washington và Vermont có luật (acts) về đề tài này. Hình như New Jersey cũng sắp thành luật thì phải. Tuy nhiên ở thời điểm này thì các luật này không áp dụng cho bệnh nhân mắc bệnh Alzheimer.
(2) Blogs Đã Viết--Theo Đề Tài



Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

Alzheimer's -- Hội Chứng Lãng Trí phần II -- Người Bệnh và Thân Nhân

Thân chào các Bê 60*,
Xin đọc lời trần tình ở phần I; phần II này xin được tản mạn về người mất trí và thân nhân.

Dạ, dạ Đệ xin vào đề...
Theo tài liệu của Viện Sức Khỏe Quốc Gia Hoa Kỳ (NIH) thì Alzheimer’s là căn bệnh không thể đảo ngược (irreversible) và tiến triển dần dần làm hủy hoại trí nhớ và khả năng suy nghĩ. Cuối cùng thì người mắc hội chứng Alzheimer's sẽ không còn khả năng sinh hoạt hàng ngày nữa. Thường thì triệu chứng xuất hiện sau tuổi 60 (tuổi của Bê đấy). Chuyên gia ước tính là có khoảng 5,1 triệu người Mỹ có thể là mắc bệnh này. Tuy nhiên hội chứng này có thể xuất hiện ở những người trẻ nữa: lứa tuổi 30 hoặc 40 mà bị Alzheimer's thì quả là một bi kịch!
Sau đây xin nói về sự đau khổ của người bệnh và thân nhân của họ.
Bệnh nhân Alzheimer's nổi tiếng ở Mỹ có lẽ là cố Tổng Thống Ronald Reagan. Ông đã viết một bức thư gởi toàn dân sau khi đã được xác định là ông mắc bệnh này. Trong thư ông viết: "Unfortunately, as Alzheimer's disease progresses, the family often bears a heavy burden. I only wish there was some way I could spare Nancy from this painful experience. When the time comes, I am confident that with your help she will face it with faith and courage." (Thật bất hạnh là khi bệnh Alzheimer's tiến triển, gia đình thân nhân thường phải gánh chịu gánh nặng nuôi bệnh. Tôi chỉ mong có cách nào đó mà tôi có thể tránh cho Nancy--tên của Tổng Thống Phu Nhân--khỏi phải trải nghiệm đau khổ. Khi chuyện ấy đến, tôi có niềm tin là với sự hỗ trợ của mọi người thì Nancy sẽ trực diện những khó khăn, khổ đau này với niềm tin và lòng dũng cảm). Như Bê thấy, Reagan nói về căn bệnh của mình nhưng nỗi lo của ông thật sự là lo cho vợ, người bạn đời của ông. Lo là khi bệnh ông phát triển đến lúc ông mất trí thì thân nhân của ông sẽ đau khổ nhường nào. Còn ông thì ông chỉ viết: "I now begin the journey that will lead me into the sunset of my life. I know that for America there will always be a bright dawn ahead." (Tôi bắt đầu một hành trình dẫn tôi đến cuối cuộc đời. Tôi biết là nước Mỹ sẽ mãi có một bình minh tươi sáng trong tương lai).
Nhân vật nữ trong phim Hàn "A Moment to Remember" nói một câu mà Đệ thấy thấm thía: "When my memories disappear, my soul will disappear too!" (Khi Em không còn nhớ được những kỷ niệm thì cũng là lúc Em mất linh hồn của mình). Chắc Bê nào theo một tôn giáo nào mà định nghĩa linh hồn một cách khác thì sẽ không đồng ý với câu này; nhưng xin đừng chấp. Bài này chủ ý là nói về hệ lụy của hội chứng Alzheimer's chứ không tranh luận về một niềm tin tôn giáo. Nhân vật nam đóng vai người chồng cũng thật xuất sắc để diễn tả sự đau khổ dằn vặt khi có người vợ mất trí. Phim Hàn này rất hay nhưng quý vị nào "kị" phim Hàn thì xin vào đường dẫn (link) tám phim ảnh về bệnh mất trí mà bạn không nên bỏ lỡ để có danh sách tám phim Hollywood nói về đề tài mất trí (dementia) và hội chứng Alzheimer's. Trong tám phim này có phim The Notebook (2004) được nhiều giải thưởng kể cả giải Oscars, đó quý vị.
Căn bệnh Alzheimer's quả là quái ác khi người bệnh bị tấn công ngay não bộ: mất trí, không còn biết mình là ai nhưng có lúc vẫn sống vẫn hoạt động trong vô thức. Có khi người bệnh xuất hiện tại một "chốn cũ" thật xa nơi mình đang ở mà không biết làm sao mình đến đó. Kỷ niệm xa xưa có khi lại nhớ mà chuyện hành ngày thì không quản nổi. Hiện nay, khoa học đang ráo riết nghiên cứu để tìm cách ngăn ngừa và làm chậm sự phát triển của Alzheimer's nhưng khi não đã bị hư hoại thì không cách nào tái tạo não được. Mặt khác, khoa học đang ráo riết tìm phương cách thử nghiệm để có thể dự đoán một cách khoa học xem một người có thể bị Alzheimer's trong 10 năm tới hay không. Đây cũng là lý do Đệ viết bài này. Câu hỏi đặt ra là nếu phương pháp thử tương đối chính xác và giá cả phải chăng thì Bê có thử không? Và nếu mình có kết quả dương tính (có nghĩa là 10 năm nữa mình sẽ bị Alzheimer's) thì Bê sẽ làm gì? Hai câu hỏi tương đối là đơn giản nhưng thật khá phức tạp để trả lời một cách ngay thẳng.

Bài sau, Đệ xin được tự trả lời hai câu hỏi này; còn Bê, Bê trả lời sao cho hai câu hỏi này?
Hasta la vista!

Chú thích:
(*) Bê là Bê 60: Từ chữ tắt B60 (Beyond 60 years young) để chỉ các bác trên 60 tuổi trẻ. Bê 60 thường khóa cửa nhà đi ra ngoài rồi lại thắc mắc không biết mình tắt lò ga chưa?

Phụ chú:
Tám phim ảnh về bệnh mất trí mà bạn không nên bỏ lỡ
Bài về Alzheimer's của Viện Sức Khỏe Quốc Gia Hoa Kỳ (NIH). 
Reagan: Thơ gởi toàn dân