Tặng
Bùi đình Vinh-Thu Anh
Dẫn,
Thời tiết tháng 10 năm ngoái ở
Sydney thật ấm lúc chúng tôi bước chân ra khỏi máy bay. Không có hành lang
riêng cho hành-khách từ máy bay vào phi-trường, mà phải đi bộ. Cái nóng bắt đầu
ngấm vào cơ thể từ đôi chân đã mỏi rừ sau hơn 15 tiếng trong khoang economy của
UA. Thời gian chờ làm thủ tục nhập cảnh và nhận hành lý cũng khiến chúng tôi khổ
sở hơn. Già rồi còn gì !
Vinh đến đón chúng tôi như đã hẹn trước.
Vẫn cái dáng bình dị như hồi còn đi học, nhưng có lẽ Vinh mập hơn ngày xưa.
Nhưng vẫn là Vinh Xì-trum.
Cũng mất non 1 tiếng lái xe từ phi trường
đến khách sạn ở ngay trung tâm Sydney. Việc lái xe bên trái trông thật lạ mắt !
Đường phố thật đông đúc nhưng rất trật tự.
Mọi việc đã được vợ chồng Vinh chuẩn bị
thật chu đáo. Từ chỗ ở cho đến chương trình đi chơi. Không phải chỉ một hai
ngày, mà là cả tuần lễ...
Nhập,
Tôi với ông
cũng chỉ
quen biết nhau
qua mấy năm
mài đũng quần
trên ghế
nhà trường dạo nọ.
Thân thiết gì chăng, cũng chỉ có chút
tình !
Lúc tan hàng, mạnh ai nấy tính.em
Chẳng thấy đoái hoài chi ai tỉnh, ai
mê ?
Thi thoảng gặp nhau, chỉ tính chuyện đi,
về.
Có mấy lúc hỏi thăm đến đứa này, đứa nọ!
Cũng chẳng biết những ai còn, ai mất
đó ?
Chuyện áo cơm choán hết cả ngày giờ.....
Ừ Vinh nhỉ,
tụi mình không gặp nhau nghe cũng bộn.
Hơn ba mươi năm chứ ít ỏi gì sao !
Qua i-meo cũng dễ nói chuyện tầm-phào.
Vẫn không mường tượng cái ngày gặp lại.
Cái nắng Sydney,
những ngày tháng mười năm nay lạ thật !
Không oi-nồng, không âm-ỉ, khô-khan.
Không hầm-hực; nhưng ấm-áp nồng-nàn.
Và hơn cả: mối ân-tình chân-chất!
Vinh - Thu Anh, chúng tôi thú thật,
Sydney năm nầy ấm lạ-thường!
Kết,
Vợ chồng Vinh-Thu Anh dọn bữa cơm tối thật
ấm-cúng ở nhà. Thức ăn ngon, nhưng mọi người ai cũng muốn ăn thật chậm, vừa để
thưởng thức , cũng vừa muốn kéo dài những giây phút ngắn ngủi ngồi với
nhau.
Gợi nhớ lại với nhau những kỷ niệm
toàn-bích hồi còn đi học chung. Kể cho nhau nghe những ngày tháng bôn-ba chuyện
áo-cơm. Và cả những hạnh-phúc bất-tuyệt của cái mái-ấm mình đang vun-sới cũng
được chia-sẻ.....
Và lúc đứng dậy tiễn biệt nhau, hình như trong khóe mặt của mọi người, có một chút gì đó lóng lánh như chực trào
ra.....
Cảm ơn Vinh-Thu Anh! Cảm ơn Sydney!
Khánh Thăng
Tháng 6, 2016
1 nhận xét:
Hôm nay xin đăng bài "Nồng Ấm Sydney" của Khánh Thăng. Về tiểu sử của tác giả xin đọc comment đầu tiên của bài "Ú...ù...u...".
Đăng nhận xét