Từ giữa mùa Xuân cho đến đầu Thu, thời tiết tốt thì chỉ cần mặc quần áo nhẹ rồi tha hồ dung-dăng dung-dẻ theo mấy con đường dành cho người đi bộ mà đi. Những con đường này được xây dựng tách biệt hẳn với đường xe hơi, nối liền nhiều khu-phố (community) với nhau. Đường đi bộ cũng quanh co lên- đèo- xuồng- dốc dữ lắm. Mỗi lần lên dốc nhà tôi vẫn lẩm-bẩm "cái này thì bơn(*) (mỡ bụng) dữ lắm đấy"! Có anh bạn,thỉnh thoảng cũng hay đi cùng, đã khám phá ra tác dụng của việc đi bộ. Đó là "biến mỡ đặc thành mỡ lỏng".
Khi mùa Đông tuyết rơi, hoặc thời tiết lạnh-lẽo thì lái xe đến cái shopping mall bên trong có sưởi ...lúc đó thì tha hồ mà ...đi. Khỏe thì đi 4 vòng, còn không thì có lết cho được 3 vòng. Mỗi vòng mất khoảng 15 phút.
Có những hôm ăn cơm chiều sớm, cảm thấy...buồn, thi lái xe đến Costco ăn...dessert không phải trả tiền, trước khi đến cái shopping mall. Kiểu quảng cáo sản-phẩm của Costco thì thật là...tuyệt, ai cũng thích cả! Kẹo bánh, trái cây cứ bày ra trên cái khay dọc theo đường đi, ai thích ăn thì ghé lấy. Tôi thì thích ăn fromage, trái cây; còn nhà tôi thì vẫn khoái cái món Salsa ăn với chip. Nhất là mùa Giáng Sinh thì ôi thôi đủ thứ bánh kẹo.
Chỉ có điều kem đánh răng và bàn chải thì không bao giờ...cho không ! Chỉ béo mấy ông bà Nha sĩ và Bác sĩ về tim-mạch...và Costco. Thường thì thế nào cũng cố lôi về nhà một vài thứ, vì đang đợt bán giảm giá...
Trước kia, trong lúc đi bộ, 2 vợ chồng hay kể chuyện...ngày xưa hồi mới quen nhau, chuyện hồi còn đi học ở Dược, chuyện học tổ. Nhà tôi bảo sao anh nhớ dai thế ? Rồi những chuyện hồi đi làm ở Chợ Gạo, Mỹ tho. Cả những chuyện hồi buôn bán thuốc tây ở chợ Trời Tân Định. Cũng hay kể cho nhà tôi nghe thời gian làm Receptionist ở Khách sạn Majestic. Với việc làm này tôi đã gặp lại một bạn Dược đi du học Gia nã đại năm 1973...
Còn bây giờ mọi câu chuyện đều xoay quanh đứa cháu nội.
Thằng cu này được một tuổi hơn rồi. Nó hay làm trò lắm, nhất là cái trò chu miệng lại rồi uuuuu rồi chỉ tay vào cái gì mà nó thích. Nhà tôi đến trông nó trước, tôi thường đến trễ hơn. Đang ngồi chơi trong nhà, nghe tiếng tôi gõ cọc cọc vào cửa kính, thế là ...uuuuu thật to, tay chỉ về phía cửa. Nhà tôi phải bế lại để nó mở cửa. Thấy thật là thương!Nhà tôi hay nói đùa "trẻ con nó chu cái mỏ và uuuuu thì thật dễ thương. Người lớn mà làm, thấy thì chỉ muốn tát vào mặt!"
Calgary 4/6/2016
Khánh Thăng
Chú thích:
(*) burn
1 nhận xét:
Hôm nay xin đăng bài "Ú...ù...u..." của Khánh Thăng, hai người bạn học ở Dược Khoa, Sài Gòn.
Vài dòng về người viết:
Tên theo giấy khai sinh: Dương quốc Thắng, 63 tuổi, mới về hưu.
Nghề nghiệp trước khi về hưu: Kỹ thuật viên đồ-họa (CAD operator-piping designer)
Nghề nghiệp sau khi về hưu: trông cháu nội
Lập gia đình từ 1980 với bạn đồng khóa: Phạm thị vân Khanh
Bút hiệu : Khánh Thăng
Đăng nhận xét