Nhớ Mẹ nhân ngày lễ Vulan sắp tới
Đang đứng xắp hàng trả tiền trong một siêu thị, chợt nhìn thấy tấm bảng 'đậu phọng on sale 99c/pound'. Lòng tôi trùng hẳn xuống, mắt tôi bỗng mờ đi và hơi cay cay... Biết diễn tả thế nào đây?? Chỉ biết là bỗng dưng tôi thấy nhớ Mẹ thật nhiều.
Mẹ tôi mất hơn 10 năm nay để lại trong lòng tôi rất nhiều tiếc nuối. Tiếc là tại sao mình không làm cái này cái nọ khi Mẹ còn....
Trở lại câu chuyện tại sao tôi gọi 'Lon muối mè' mà không gọi là hũ muối mè??? lọ muối mè??? Tại vì ngày xưa Mẹ tôi để muối mè ở trong lon sữa guigoz, và lon muối mè đã gắn liền với tuổi thơ của tôi ngay cả đến khi tôi học Đại học. Nhà tôi đông anh em, tổng cộng 8 người. Tôi nghĩ vì nhà đông con nên bao giờ Mẹ cũng làm sẵn một lon muối mè để đó, hễ đứa nào đói bụng bất tử thì lấy cơm nguội muối mè ra ăn. Mà hình như tôi chính là đứa hay lục cơm nguội nhất nhà. Tôi không thể nào quên được hương vị thơm lừng, bùi bùi của bát cơm nguội muối mè ấy.
Mẹ tôi rang đậu phụng trước, để nguội, giã nhỏ, sau đó là rang mè. Mè chín gần xong thì Mẹ tôi cho muối vào rang cho tới khi muối khô. Sau đó bắt đầu giã mè và muối, giai đoạn này thì mùi thơm của mè rang bắt đầu vang lừng khắp nhà. Tôi vẫn nhớ Me dặn là: giã đậu phụng lúc đậu đã nguội, còn mè thì giã lúc nóng. Mè chỉ thơm khi đã được giã dập ra. Sau đó Mẹ tôi bỏ đậu phụng đã giã nhỏ vào mè trộn đều, để nguội bỏ vào lon Guigoz.
Như vậy trong lon muối mè có 3 thành phần: muối, mè,và đậu phụng. Tôi nghĩ là tùy theo kích thước, muối thường đọng ở dưới cùng còn đậu phụng hay nổi bên trên.
Mẹ tôi thường dặn là khi ăn thì phải lấy cái muỗng cafe cán dài trộn đều trước khi múc ra ăn. Nhưng mà anh chị em bọn tôi đứa nào cũng thích ăn đậu phụng hơn là muối với mè. Cách ăn của chúng tôi như sau: lắc lon muối mè nhè nhẹ, muối với mè sẽ đọng xuống dưới và đậu phụng sẽ nổi lên trên mặt. Sau đó nghiêng lon Guigoz đập nhè nhẹ vào thành bát cơm thế là bọn tôi sẽ có rất nhiều đậu phụng rơi vào bát cơm. Ăn kiểu này ngon không thể tả được, mà lại không bị mặn. Mẹ tôi mà thấy được thì thế nào cũng mắng là ' ăn hỗn '. Tôi nghĩ là Mẹ tôi biết những vì chiều con nên bà không nói gì. Thỉnh thoảng bà lại mua đậu phụng rang lên giã nhỏ thêm vào lon muối mè ( chỉ còn muối với mè). Tôi theo lon muối mè mà lớn dần, và vì có nhiều thứ quà ngon hơn nên tôi quên dần đi lon muối mè ngày xưa ấy.
Cho đến ngày đất nước thay đổi tháng 4/75 thì lon muối mè lại xuất hiện trong mâm cơm gia đình. Lúc này tôi đang học đại học Dược năm thứ 3. Vì tôi đã lớn nên cách ăn uống cũng đàng hoàng hơn, tôi không lắc lon muối mè nữa mà lấy muỗng cafe cán dài múc cẩn thận. Đậu phụng hình như cũng là một thứ hiếm hoi ở giai đoạn 'ngăn sông cấm chợ ' này. Tôi nhớ lần đi thủy lợi ở nông trường PhạmVăn Hai Lê Minh Xuân, Mẹ tôi lại rang cho tôi một lon muối mè và một lon mắm ruốc mang theo ăn thêm. Một cách máy móc tôi nói với lũ bạn là: hey đừng có lắc nhé, phải lấy muỗng cafe múc ra ăn đàng hoàng.
Sau này khi tới Canada 12/1990 lon muối mè lại biến mất. Đồ ăn bên này có quá nhiều thứ để lựa chọn, khí hậu lại lạnh thành ra tôi thường nấu những món ăn có độ dinh dưỡng cao, cho nhiều năng lượng để chống lại những mùa đông khắc nghiệt và có sức để chạy theo xe buýt nữa chứ. Con tôi biết muối mè, nhưng tụi nó không thích ăn lắm đâu.Tụi nó thường cười và nói là ' Mẹ ăn như này thì sức đâu mà đi chơi??' Chúng nó biết tôi là người rất hoạt động, đi làm, đi học, đi chơi... tụ tập bạn bè không thiếu một thứ gì. Bạn bè, chị em tôi thường nói là ' tại sao chẳng bao giờ thấy mày ở nhà??'
Cho đến bây giờ, con cái lập gia đình ra ở riêng hết rồi, nhà chỉ còn 2 vợ chồng già thì lọ muối mè lại xuất hiện. Không còn lon guigoz nữa, tôi chỉ có lọ muối mè thôi.
Tôi bây giờ không có lắc LỌ muối mè nữa, tại vì đậu phụng bao giờ cũng nhiều hơn muối và mè rất nhiều.
Nhưng không bao giờ tôi thấy ngon miệng như những ngày xưa thân ái ấy nữa.
Vân Khanh
27/7/2016